Vợ đẹp
(Truyện ngắn)
Tống Ngọc Hân
Hội Nhà văn Việt Nam
Suốt cả tuần mưa dầm, bếp nhà Vừng không còn sót que củi. Nước này, rút vách ra mà đun thôi. Nói thì cãi chày cối. Gạo mới lo chứ lo gì củi. Lấy củi cũng chỉ lo thừa, lo mục, lo mối xông. Giờ thì ăn gạo sống. Vừng hậm hực, ấm ức, tức tối mà không biết trút vào đâu. Vì vợ con đi ngoại, nước sông lũ to, chưa về được. Nhìn xuống dòng sông phình căng, mắt Vừng sáng lên.
Vừng chụp cái nón không vành lên đầu, cột quai cho chắc vào cái cằm lởm chởm râu từng ấy ngày mưa chưa cạo. Cẩn thận khép cửa bếp, Vừng phi ra mưa, tụt xuống cái dốc cổng ngoằn ngoèo đất đỏ lầy lội. Đến đường cái mà mồ hôi dấp dính, nhớp nháp hai bên hố nách. Ngó quanh, không thấy ai dưới bến. Mưa to thế này, ai thèm xuống bến sông làm gì. Mà lạ chưa, tháng mười một rồi còn mưa lũ. Vừng thản nhiên đi xuống bến sông, tiến thẳng đến gốc cây cơi to xùm xòa mà cầm đầu sợi dây chạc, choãi chân kéo mạnh. Sức trai ba mươi có khác. Sau một hồi vật lộn với nước, Vừng kéo được cái mảng nứa ghếch đầu lên bến. Cái mảng chẵn chịn mười cây nứa cái óng ả vàng. Của đáng tội, nước ven bờ không xiết mấy. Chứ nước như giữa dòng kia, nó chả kéo bung cả gốc cơi lên mà cuốn đi, chứ nói gì đến cái mảng. Sức Vừng sao địch được. Vừng rút con dao dựa ra khỏi bao đeo lủng lẳng bên hông. Trai Tày, con dao chỉ rời khỏi người khi lên giừơng ngủ với vợ. Lưỡi sao sắc lẻm, vừa chạm vào mối lạt bện mảng, lạt đã đứt lìa. Vừng lay từng cây một rồi rút mạnh. Chả mấy, cả bè nứa đã nằm ngoan ngoãn trên bến. Vừng chỉ việc tách từng cây ra xếp vào thành đống, sau đó bứt dây muống mủ bó lại thành hai bó. Mỗi bó năm cây. Phải đi hai chuyến mới hết. Vác nứa phải có mẹo. Nhất là nứa ngâm nước. Mỗi bó, Vừng để một cây thò lên khoảng nửa mét, rồi đặt lên vai mà kéo đi. Chứ ai vác được. Chưa đầy một giờ, cả hai bó nứa đã nằm trên sân. Vẫn con dao ấy, Vừng căn nứa thành nhiều khúc, chẻ tư, dựng kín bếp. Nào. Giờ chỉ sợ không có gạo mà thổi. Vừng hoan hỉ nhóm lửa, bắc nồi. Còn mấy con cá khô rán nốt. Cứ mưa thế này, chắc mai vợ con Vừng cũng chưa về được. Vợ Vừng, lười có tiếng ở vùng này. Luộm thuộm, bẩn thỉu cũng có tiếng luôn. Nghĩ lại mà ghê, cái độ thằng cò chưa đủ răng ấy, nó nhá cơm cho con với cá khô. Cứ một mồm đầy, thì con nửa, mẹ nửa. Nó đùn cơm ra ba đầu ngón tay, vỗ bộp vào mồm thằng bé đang nằm ngửa trên đùi. Rồi cũng mấy cái ngón tay ấy, nó sờ hết mông, hết chân thằng bé, rồi sờ cả chim con. Trông mà bực vì cái bàn tay ấy vừa lê la khắp vung nồi, khắp chiếu ngồi. Nó nhá bốn bát cơm thì thằng bé mới no. Khi dọn mâm, cũng mấy ngón tay ấy, nó sục vào đáy nồi cơm mà lùng cháy. Rồi thì vo, thì nắm, ăn hết vỉ cháy to như cái quạt mới đứng lên dọn dẹp. Bữa cơm nào cũng thế, mặt nó đầy nhọ nồi. Tay, chân, vạt áo, chỗ nào cũng nhọ. Hồi Vừng lấy nó, gia đình chẳng ai đồng ý cả. Nhưng nó chửa rồi thì lấy thôi. Cái sự chửa của nó, cũng hay. Hôm ấy mưa như thế này, nó sang nhà Vừng vay củi. Vừng ngạc nhiên. Lạ thế, gái mười tám đi vay củi mà không biết ngượng. Rồi Vừng đùa. Vay thì phải trả đấy nhé. Nó gật lia lịa. Suốt cả tuần mưa, nó vay củi ba lần. Cái lần thứ ba ấy, cả nhà đi đám giỗ trong làng, mỗi Vừng ở nhà. Vừng đang trùm chăn nghe đài, thì nó mò lại xin nghe nhờ. Thế là, sau chương trình dân ca ấy…nó quen. Cứ nhà Vừng đi vắng hết là nó sang. Khi mượn cào cuốc, lúc nhờ mài dao. Độ dăm lần dân ca thì nó chửa. Vừng tiết lộ với anh cả. Anh ngạc nhiên. Mày chết nó ở điểm gì? Ở mấy cái nhọ à? Vừng cũng ngạc nhiên. Ừ nhỉ? Sao lại thế chứ?
…
Bài viết liên quan
“Hương đồng, gió nội” trong thơ Nguyễn Thế Kiên
Công ty Cổ phần Văn hóa Đất Việt xin trân trọng giới thiệu tập thơ. . .
Th8
NGÀY XUÂN ĐI CHÙA BỔ ĐÀ
Khách du lịch, người hành hương, luôn là những người thích kham phá và sùng. . .
Th6
Mẹ và Tết quê – hình ảnh đăm đắm nỗi niềm trong thơ Trần Mạnh Hảo
Mỗi chúng ta ai cũng có một nơi sinh ra và lớn lên, một nơi. . .
Th5
Vạn thọ ngày tết – Hoa của đoàn viên
Như một tín hiệu của mùa xuân, hoa vạn thọ luôn hiện diện trong tâm. . .
Th4
Đặng Văn Chương – Lặng lẽ những mạch chiều
1. Trong cõi văn chương, thì mạch thơ là thứ khó nắm bắt nhất, có. . .
Th4
“Duyên” và những nỗi niềm suy tư, khắc khoải
Duyên là tập thơ mới nhất của Kiên lục bát. Đây là tập sách thứ. . .
Th4